Ý NGHĨA CUỘC SỐNG
QUAN TÒA BẤT CHÍNH
Chỉ còn vài tuần lễ nữa là bước sang năm phụng vụ mới. Trong những ngày cuối năm này, Giáo Hội mời gọi con cái cầu nguyện cho các đẳng linh hồn. Khi làm như vậy Giáo Hội cũng mời gọi mọi người đối diện với chính nguyên lý và nền tảng của mình, đặt mỗi người đứng trước câu hỏi lớn: Ý nghĩa cuộc sống này là gì? Tại sao chúng ta lại phải chết? Chết rồi ra sao?
Câu hỏi tưởng chừng đơn giản ấy, thế mà rất không dễ có câu trả lời. Đã bao thế hệ trôi qua, biết bao lớp người ngã xuống, ấy vậy mà câu hỏi cứ trơ gan cùng tuế nguyệt như một thách thức, như một cột mốc đánh dấu giới hạn con người không thể vượt qua. Rất nhiều nỗ lực đã được thực hiện nhằm đột phá vùng cấm địa này. Thế nhưng giải pháp đưa ra chỉ được ủng hộ bởi một số rất ít, được tạm chấp nhận bởi một số tương đối, và bị chống đối bởi đại đa số. Phải chăng ý nghĩa cuộc sống không tìm được mẫu số chung?
Tôi nhớ câu chuyện về nhà hiền triết nọ thích suy tư về đề tài này. Oâng luôn lập đi lập lại câu hỏi: đâu là ý nghĩa cuộc sống. Nghe vậy một em Hoạ Mi bay tới và nói:
- Ý nghĩa cuộc sống ư ? Chỉ là vui ca nhảy múa. Rồi nó bay đi trong tiếng hót véo von.
- Chú chuột chũi thì gầm gừ phản đối: Đời là một cuộc chiến đấu không ngừng với bóng tối.
- Còn chị Bướm Bảy Mầu lại lắc đầu: Cuộc sống là gì, nếu không phải là hưởng thụ những thú vui?
- Bấy giờ bác Ong Mật mới trịnh trọng tuyên bố: Đời sống không phải là hưởng lạc mà là lao động, lao động và lao động.
- Tất cả đều phi lý! Đời sống chỉ là tự do, là tung cánh trên ngàn mây- Anh Phượng Hoàng ngất ngư trên trời xanh dõng dạc phán.
- Tuy nhiên chị Tùng Bách chậm rãi khẳng định: Đời sống là một nỗ lực không ngừng để vươn cao.
- Cô Hồng Nhung cũng chẳng chịu: Đời sống chỉ là trao chuốt cho vẻ đẹp thêm duyên dáng.
- Chàng lãng tử mây lang thang lại thở dài ngao ngán: Cuộc đời chỉ là chia ly và đau khổ, đắng cay và nước mắt.
- Chị suối nhỏ thì thầm: Đời là sắc sắc không không, thế nên thay đổi, đổi thay không ngừng.
Cứ thế mọi sinh vật lần lượt nói lên tiếng nói của mình về ý nghĩa cuộc đời, còn nhà hiền triết thì gục xuống tắt thở, trên môi vẫn hé mở như muốn lập lại câu hỏi vì chưa tìm ra được câu trả lời.
Xem ra vị triết gia này bất hạnh hơn các loài vật, cây cỏ khác, bởi chúng còn biết chúng được sinh ra và hiện diện trong cuộc đời này để làm gì. Chúng sẽ thanh thản ra đi sau khi đã chu toàn tốt đẹp sứ mạng đã được giao phó.
Phúc Âm: Lc 18, 1-8
"Thiên Chúa sẽ minh xử cho những kẻ Người tuyển chọn hằng kêu cứu với Người".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ một dụ ngôn, dạy các ông phải cầu nguyện luôn, đừng ngã lòng mà rằng:
"Trong thành kia, có một vị thẩm phán không kính sợ Thiên Chúa, cũng không kiêng nể người ta. Trong thành đó lại có một bà goá đến thưa ông ấy rằng: "Xin ông minh oan cho tôi khỏi tay kẻ thù". Trong một thời gian lâu dài, ông không chịu, nhưng sau đó ông nghĩ rằng: "Mặc dầu ta không kính sợ Thiên Chúa, mà cũng chẳng kính nể người ta, nhưng vì bà goá này cứ quấy rầy ta mãi, nên ta sẽ xử cho bà ấy, kẻo bà ấy đến mãi làm ta nhức óc".
Rồi Chúa phán: "Các con hãy nghe lời vị thẩm phán bất lương nói đó. Vậy Thiên Chúa lại không minh xử cho những kẻ Người tuyển chọn hằng kêu cứu với Người đêm ngày, mà khoan giãn với họ mãi sao? Thầy bảo các con, Chúa sẽ kíp giải oan cho họ. Nhưng khi Con Người đến, liệu sẽ còn gặp được lòng tin trên mặt đất nữa chăng?"
Vâng! “Sự sống đời đời, đó là sự nhận biết Cha, Thiên Chúa duy nhất và chân thật và nhận biết Đấng Cha đã sai đến, là Giê-su Ki-tô” (Ga 17,3), để những ai cùng chết với Người thì sẽ được Phục Sinh vinh hiển.
Nhận xét
Đăng nhận xét